Bảo mẫu rất bận

     
Editor: Yu YinThể loại: có thú cưng.Hách Đằng sinh sống kiếp trước làm người giỏi dốc lòng vì anh em để bị lừa tiền lừa sắc đẹp lừa mất giác mạc, cuối cùng chết. Sinh sống vì bạn khác là không đúng, bắt buộc lần này cậu được trọng sinh lại quyết định tránh xa cuộc sống đời thường trước đây, đậy trái tim bản thân đi.Cậu đang ao ước tìm việc thì vô tình biêt được bác sĩ thú y Tô cần người quan tâm chó đề xuất cậu xin có tác dụng ngay. Có lúc chó còn xuất sắc hơn người.Hách Đằng: Ban công là của Đại Bảo, trang bị chạy cỗ là của Đại Bảo, vô tuyến là của Đại Bảo, sô pha cũng là của Đại Bảo, có gì của em không!Tô Dật Tu: Phòng của anh ý và anh, em lựa chọn đi.Hách Đằng: không thèm!Tô Dật Tu: Em ko thèm vậy nên của Nhị Bảo.Hách Đằng: Còn dám nuôi chó nữa em cắm chết anh!Tô Dật Tu: Nhị Bảo chớ quậy, họ vào phòng trọng tâm sự.Hách Đằng: Em không muốn lấy tên Nhị Bảo!Tô Dật Tu: Nhị Bảo ngoan, anh tuyên ba giường của anh ý thân thể của nhân kiệt khoản ngân hàng của anh là của em hết.Hách Đằng: …


Bạn đang xem: Bảo mẫu rất bận

1x1 Ấm Áp Bảo mẫu Đam Mỹ HE lâu ngày Sinh Tình Sủng Trọng Sinh
1/54
Chương 1


Xem thêm: Free Anime Hentai Videos - Hentai English Dub Porn Videos

“Hách Đằng, mấy ngày rồi bác bỏ không gặp con, bận lắm sao.”“Cũng tạm.” Hách Đằng quan sát bà bác cười tủm tỉm trước mặt, bụng kêu ùng ục, “Con đi ăn cơm trước.”Bà chưng vẫn cười cợt hì hì, “Bây giờ đồng hồ mới ăn uống à, khoảng chừng mấy giờ nhỏ về?”Hách Đằng xúc cảm bụng mình quặn đau, cậu biết tiếp theo chị bác này sẽ nói gì, “Khi làm sao về giúp chưng khiêng gạo lên nhé, chưng lớn tuổi rồi không khiêng nổi.”Có phần lớn chuyện đã chũm đổi, nhưng cũng có những chuyện không thể khác. Mặc dù chuyện bà bác bỏ nhờ cậu khênh gạo trễ hơn trước khi sống lại mấy ngày, tuy vậy vẫn xẩy ra giống hệt, vậy bao gồm phải nghĩa là…Nghĩ cho đây, cậu cảm thấy tôi đã sắp mửa ra rồi.“Bác à, bé ăn hoàn thành còn yêu cầu ra ngoài, do dự mấy giờ new về.”“Ai cha…” Bà chưng khó xử, “Bác tải mấy kí gạo, khiêng không nổi, định là nhờ con khiêng giúp, không hẳn chỉ biện pháp nhau một lầu thôi sao.”
Hách Đằng cười cợt cười, “Vậy thì ngại quá, bé không ăn cơm một ngày dài nay rồi, đói đến đau bụng, buổi chiều còn có việc bận, tốt là bác bỏ cứ để ở chỗ bảo vệ, đợi khi con trai bác về bảo anh ấy khiêng góp bác.”“Con chưng bận lắm.”“Vậy thì lần sau chưng mua không nhiều thôi! xin chào bác.” Hách Đằng mỉm cười cách đi không hề quay đầu lại, tất nhiên cậu biết bà bác bỏ sau sống lưng sẽ trừng cậu liếc cậu la rầy cậu, dẫu vậy vậy thì vẫn sao chứ? tương quan gì mang đến cậu. Cậu không hề muốn có tác dụng cậu thanh niên tốt đơn thuần lại thân thiết lại dại ngốc thường khiêng vật giúp tín đồ khác nữa.Cho dù cậu là 1 trong nhà giáo nhân dân gồm đạo đức có trình độ chuyên môn có phẩm chất, thì cũng chính là chuyện trước đó rồi. Làm bạn không thể rất cao thượng, nếu không sẽ bị tiêu diệt rất thê thảm, y như cậu vậy.
Đi vào cửa hàng nhỏ tuổi mà trước đó cậu xuất xắc ăn, gọi một tô mì thịt trườn tiêu cay.“Ăn thêm gì nữa không?” Ông công ty hỏi.Hách Đằng nhìn thấy được trong quán không tồn tại mấy người, nhì giờ trưa mới ăn cơm, nếu chưa phải loại người niềm hạnh phúc trốn trong bên ngủ trưa new dậy thì là một số loại vất vả thao tác đến vượt trưa vẫn chưa ăn cơm.Trước trên đây cậu là loại thứ hai, hiện thời là nhiều loại thứ nhất.Rất hạnh phúc, thoắt cái quay lại năm năm trước, không chỉ căn đơn vị đã quay trở về tay mình, nhưng mà mắt cũng có thể nhìn thấy được, hạnh phúc đến độ ao ước khóc.“Thêm một trong những phần thịt trườn tiêu cay, một bát canh đậu xanh.”“Được, chờ một chút.”Trước lúc sống lại Hách Đằng nhì mươi tám tuổi, cậu luôn luôn cảm thấy mình là 1 thanh niên tốt tích cực mong tiến, tuy kế bên là tuổi trẻ con thành danh, nhưng cũng ko phải không một ai biết đến. Các bước của giáo viên kha khá ổn định, còn tồn tại kí túc xá chung, thông thường chi tiêu cũng ít, nỗ lực dành dụm tiền về sau còn thiết lập được 1 căn nhà mặt ngoài, ko to cơ mà cũng đủ sống, đối xử với anh em cũng hết lòng, phẩm giá đạo đức luôn theo đúng lời bố mẹ nói, nhận một giọt nước trả một nhỏ sông.
Chỉ là con sông này thật sự quá dài, không chỉ là mất tòa nhà của mình, còn bị lừa mất cặp giác mạc, cuối cùng toàn bộ cơ thể cũng mất. Trả thật sự hết sức thê thảm.Đáng tiếc bố mẹ đã qua đời nhiều năm, nếu không thực sự sự mong mỏi lắc cho lũ họ tỉnh giấc ra, làm tín đồ không thể quá ung dung được!Tô mì chẳng mấy chốc sẽ lên bàn, bốc khói nóng hôi hổi, thịt bò được thái từng lát mỏng, vì giá cả leo thang nên không hề ít cửa hàng ban đầu tăng giá, ông công ty tiệm này thì tương đối khéo, khách mang đến cũng toàn khách hàng quen, Hách Đằng nhìn lớp thịt bò phủ kín mặt tô, khá nóng xông cho nước mắt gần như rơi xuống.“Phần thịt trườn gọi riêng, canh đậu xanh.” nhà tiệm nhằm đĩa xuống trước phương diện Hách Đằng.“Cảm ơn.”Cầm đũa lên gắp ăn, như cách một đời.Nhớ lại sau khi mất giác mạc rồi, Hách Đằng trường đoản cú hoảng loạn đau đớn sợ hãi ban đầu, rồi đến khi chai sạn về sau, cậu vẫn luôn luôn xem hẹn Nhạc cùng Lâm Văn Thụy là bạn xuất sắc nhất, cậu tất cả rất không nhiều bạn, khi còn bé dại gia đình không giàu có, cậu biết bản thân trong chuyện tiền nong mình bần tiện thế nào, cho nên vì thế rất trân trọng những người dân chịu ở bên làm chúng ta với cậu. Bình thường gặp bắt buộc chuyện gì bầy họ đều giúp đỡ không ít, đặc biệt là khi bố mẹ mình qua đời, hai bạn ấy vừa ném tiền vừa giúp sức, sau cuối sao lại thành mang đến nông nỗi mình chầu trời chứ? Cậu không hiểu được.Trong lòng đau xót, di động cầm tay trong túi rung lên, mấy ngày hôm trước cậu vẫn nghỉ câu hỏi dạy học, do đó sẽ chưa phải là đồng nghiệp trong ngôi trường gọi, vậy thì hoàn toàn có thể là hẹn Nhạc giỏi Lâm Văn Thụy, cậu không thích nhìn một chút ít nào.Thử nghĩ về xem, sau khi bạn chết được sinh sống lại năm năm trước, nhưng bạn biết về sau hai bạn này sẽ lừa bán nhà bạn, lừa lấy giác mạc của bạn cho tất cả những người khác, sau cùng thậm chí còn hiếp dâm bạn, làm cho bạn sợ hãi chạy bừa cơ mà rơi xuống lầu, vậy thì bạn còn hoàn toàn có thể bình tĩnh cơ mà liên lạc cùng với hai bầy họ nữa không?Căn bạn dạng là không.Hận sao? không đủ là hận, cậu chỉ không hiểu, thậm chí là là sợ hãi hãi, rốt cuộc vì sao lại như thế, cậu không sao nghĩ ra được.Khi mở đôi mắt ra biết tôi đã sống lại, thậm chí là cậu đang hy vọng, giả dụ như gồm thể, tốt nhất có thể là sinh sống lại sớm vài năm nữa, tốt nhất là lạ lẫm biết bầy họ.Không yêu cầu là chưa từng nghĩ mang đến chuyện báo thù, nhưng mà mà, chưa kể tới việc cậu ko tiền ko thế, hiện tại Hứa Nhạc cùng Lâm Văn Thụy lại đối xử với cậu siêu tốt, vẫn không làm sợ cậu, cũng chưa hại bị tiêu diệt cậu, vậy thì phải trả thù thế nào? Lỡ như vị cậu sống lại mà đều chuyện ko còn y như trước khi cậu chết nữa, vậy chẳng yêu cầu cậu đang thành kẻ bội bạc phụ suy nghĩ rồi sao.Đầu đau hy vọng chết.Tránh xa đàn họ ra một chút, hiện thời chỉ có thể như thế thôi, cực tốt là sau này không gặp mặt nhau nữa.Vùi đầu ăn uống thịt bò, trước lúc không nỡ ăn uống không nỡ xài, được sống lại một lần, không còn điều gì quan trọng hơn mạng sống, chi phí chẳng là gì, chỉ là thứ bỏ đi, xài hết rồi kiếm tiếp.Một thời điểm sau, cầm tay lại kêu lên, Hách Đằng đem ra, tên của hứa Nhạc hiển thị trên màn hình hiển thị làm tay cậu run lên.Tắt đi rồi nó lại kêu lên ngay.Hách Đằng thở sâu, bấm nút nghe, hứa hẹn Nhạc sinh sống đầu dây bên kia gần như bùng nổ, “Chuyện gì vậy? gồm phải gặp gỡ chuyện gì rồi không vấn đề gì không trả lời tin nhắn cũng không nghe smartphone vậy hả!”“Không bao gồm gì, đang ăn uống cơm.” Hách Đằng khá nghẹn ngào.Hứa Nhạc bên đó thở phào, “Bị cậu dọa suýt chết, thật sự không có gì chứ?”Hách Đằng không nói gì, ‘Không sao đâu, cậu còn có đàn tớ.’ Đây là câu mà hai người đó thường nói nhất, liên kết với kết quả của mình, sống lại rồi ngẫm lại câu này, đúng là khôi hài.“Tối qua đây nạp năng lượng không, Lâm Văn Thụy nấu ăn sườn.”“Không đi, tớ tất cả chút việc.”Hứa Nhạc thấy cậu từ chối thì hơi ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới hỏi: “Đừng nghĩ rằng cậu không nói thì lũ tớ không biét, sao lại ngủ dạy? chưa hẳn cậu thích làm thầy giáo lắm sao? tất cả phải có chuyện gì không?”Hách Đằng cảm thấy rất khó chịu, lúc này Hứa Nhạc với Lâm Văn Thụy vẫn còn rất tốt với cậu, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này, là cậu chẳng thể nào thường xuyên liên lạc với bọn họ như không tồn tại gì được.“Không tất cả gì, chỉ cần mệt quá, mong nghỉ ngơi không nhiều lâu, vậy đi, tớ ngủ đây.” Tắt năng lượng điện thoại xong cậu xong xuôi khoát tắt máy cho yên tĩnh.Ăn sạch trang bị ăn, no đến chướng bụng, như mà vậy nên mới có được cảm hứng chân thực, biết là mình thật sự sẽ sống lại rồi, chưa phải nằm mơ.Trên đường về nhà nhân tiện ké trung trọng tâm môi giới kiểm tra giá cả nhà đất hiện nay, so với năm năm sau, giá nhà hiện thời rất rẻ, bán căn nhà hiện tại, cậu không nỡ. Nếu nhằm lại, lại cảm thấy không yên ổn tâm.Vào nhà khóa cửa, Hách Đằng nằm trên sô pha, mở tivi nhằm nghe tiếng ngủ một lúc, khi đơn vị quá yên ổn tĩnh cậu quan trọng ngủ được, nhắm mắt lại rồi hầu hết cảnh tượng trước đây cứ ùa về.Bên ngoài có tiếng bước chân, là giờ chân lên cầu thang, Hách Đằng giật mình cấp nín thở không dám lên tiếng. Cậu quá quen thuộc, là tiếng bước chân của hứa hẹn Nhạc cùng Lâm Văn Thụy, trước đây chỉ việc nghe được tiếng tín đồ lên lầu là cậu phần nhiều mở sẵn cửa trước, hiện giờ lại sợ đến cùng cực.Tiếng gõ cửa ly cốc và tiếng nói chuyện bên ngoài, Hách Đằng rón nhón nhén về chống ngủ dùng chăn quấn đầu lại.Người bên ngoài thấy không có bất kì ai mở cửa, smartphone cũng không hotline được, chẳng bao thọ đã vứt đi.Hổn hển thò đầu ra khỏi chăn, cứ liên tiếp như vậy không hẳn cách. Mình nhưng còn trong nhà thì trước sau gì cũng gặp phải bầy họ.Cậu nằm đó suy nghĩ, nên tìm việc, tốt nhất là bao gồm chỗ ở, vì vậy mình có thể cho thuê nhà. Tuy thế nếu là ký túc xá công ty cung cấp thì rất hoàn toàn có thể là đề nghị ở chung, cậu sẽ hơi lo lắng mối quan hệ nam nữ giữa người với những người rồi, làm thế nào đây?Rời chóng mở vi tính lên, tiếng lắp thêm khởi cồn cũng làm cho cậu cảm thấy như cò súng có thể nổ bất kỳ lúc nào. Mở web lên mạng, bắt đầu đọc tin trên trang tuyển chọn dụng, nuối tiếc là chẳng có ở đâu bao ăn ở, dù cho có cũng là sinh hoạt tỉnh ngoài, nếu mang đến một nơi hoàn toàn xa kỳ lạ chẳng may lại bị lừa thì biết làm cho sao, được sinh sống lại một lần sẽ là vượt may mắn, nói ko chừng như ý của cả đời cậu đã trở thành lần bị tiêu diệt đi sống lại này rồi.Cho nên, tỉnh giấc khác, vẫn tránh việc thử.Có vị trí ở, thuộc thành phố, còn yêu cầu được sinh sống lâu dài, công việc tốt tốt nhất không phải ra phía bên ngoài đối diện nhiều người mỗi ngày, thời hạn tự do, nếu tất cả thể, rất tốt là bao ăn!Má ơi, có các bước nào bởi vậy chứ?Hách Đằng tiến công chữ vào trang tìm kiếm rồi ban đầu đọc, kết quả bên dưới toàn bộ lâm vào hai ngành, một là nhân viên ship hàng quán bar, một là bảo mẫu mã tại nhà.Rõ ràng là bảo mẫu khiến cho Hách Đằng đụng lòng hơn.Bao ăn ở không nói, download thức ăn uống cũng không bắt buộc bỏ tiền, cả vật dụng dụng hằng ngày của bản thân cũng ko lo, thao tác nhà rồi nấu cơm, thời hạn còn lại muốn làm cái gi thì làm cho nấy, rộng nữa, công ty thuê không ở nhà, vậy thì cậu ngơi nghỉ nhà sẽ khá tự do!Nhưng mà, cậu là phái mạnh giới, tất cả ai chịu thuê bảo mẫu nam không?Bà thím baidu là vạn năng mà, gõ ‘tuyển bảo mẫu nam’ vào tra cứu tiếp.Hách Đằng coi từng sản phẩm trong trang, càng phát âm càng tuyệt vọng, chẳng có ai núm tìm bảo mẫu nam. Nghĩ về lại cũng thấy rất đơn giản hiểu, vấn đề an ninh là hàng đầu. Tuy nhiên nếu đăng kí qua công ty giới thiệu việc có tác dụng thì không chỉ có mất tổn phí đăng kí cơ mà còn đề nghị giao thêm 1 phần tiền lương từng tháng. Huống bỏ ra cậu cũng không muốn đến đó cho những người ta xói móc như bé tinh tinh.Khi cậu cảm giác đã vô vọng rồi thì có một tin làm cậu chú ý, một tâm trạng weibo.“Tìm người nạp năng lượng cùng, tìm tín đồ chơi cùng, tìm tín đồ ngủ cùng! Ba không tồn tại ở nhà, chỉ có 1 mình rất là cô đơn!”Avatar là một cái bát nạp năng lượng trống không và hai… miếng giẻ khôn xiết sạch?Xem đi xem lại tấm hình mãi Hách Đằng mới tỉnh ngộ thì ra hay miếng giẻ đó là dòng chân chó, lông lâu năm thật!Bấm vào trang chủ xem thì thấy nhà weibo tên “Ba của Đại Bảo”, trong tin tức viết là bác sĩ thú y. Thông tin tài khoản weibo này có cũng thọ rồi, cậu gọi hết từng tin đăng trong đó, vào mục hình ảnh đa số là chân chó cùng bóng của nó, không tồn tại bức hình toàn thân bé chó nào, văn bản quá nửa cũng là, “Hôm ni lại bị đói rồi.”, “Kẹt phẫu thuật, về bên Đại Bảo sẽ đói rũ.” cho nên vì vậy cậu vẫn trù trừ được chung cuộc miếng giẻ trông thay nào!Lúc Hách Đằng thấy được loại weibo này thì nhỏ chuột sững lại, nhì mắt vạc sáng:“Tiếp tục tuyển chọn người, bây giờ tuyển fan khó quá. Đại Bảo nhỏ nói có đúng không?”Mặc xác nó gồm đúng không, nói chung so với Hách Đằng đấy là một thời cơ tốt.Thấy yêu ước của công ty weibo là search người âu yếm con chó ở nhà, Hách Đằng tra cứu xem hết cả weibo cũng đo đắn là chó gì, đừng nói là hình chó, cả hình người cũng chẳng tất cả tấm nào.Mặc kệ, cậu ra quyết định gửi cho ba của Đại Bảo một tin nhắn, mặc dù cho là con chó nhập tràng cậu cũng nhận, không dừng lại ở đó trước trên đây cũng đã có lần nghe nói, những người dân thích chó phần lớn là fan tốt, huống chi tín đồ này còn là một bác sĩ thú y. Trường hợp như không có hồi âm thì cậu đang tự vào diễn bọn nào đó post bài bác xin làm cho bảo mẫu!Có nguyên tắc chưa hẳn là chuyện tốt, không có cũng chưa hẳn chuyện xấu, dù sao thì cũng giỏi hơn là chạm mặt phải ngừng như trước, nếu đã chọn vứt vứt nguyên tắc, thì cũng nên vứt luôn luôn mặt mũi vào ngăn kéo. Nói thông thường là cần cắt đứt mọi liên hệ tới cuộc sống thường ngày trước đây!

Chuyên mục: Tin Tức